Em đã thất bại thật rồi !
Lần đầu tiên trong cuộc đời,
và cũng là ...
Lần đầu tiên em mất đi người mà em yêu !!
Người ta rời xa em
phải chăng vì người ta hok còn yêu em nữa ...
hay vì sao ? vì sao chứ ?
Em chưa bao giờ đc nghe
một lý do nào cả ...
ngừoi ta cứ đi , đi mãi ...
để em mãi đau đớn, tuyêt vọng....
trong lặng lẽ và cô đơn ...
Em và chính em ...
trong căn phòng ...
ôm những ký ức ...
mà đáng lẽ ra ... em không nên nhớ ...
nhưng biết làm sao ... phải làm sao ...
khi em vẫn nhớ ...
vẫn chờ và vẫn đợi một người ...
Và nguời đó vẫn chờ đợi em...
Đau ... đau lắm ... anh àh !
Em muốn nói cho anh biết
cảm giác của em lúc này ,
chỉ mong anh hiểu cho em ...
và em cũng chẳng cần
sự thương hại nào từ anh nữa ...
Biết làm sao , phải làm sao ? ...
Khi tình cảm em dành cho anh
Và tình cảm anh dành cho em...
Đó là tình yêu....một cuộc tình lỡ...tất cả đã lỡ làng rồi...
Mà thôi ...
Từ hôm nay , em phải thôi gọi tên anh
Mỗi khi em thấy nhớ và cần có anh kề bên
Từ hôm nay , em phải quên
Từ hôm nay , em phải quên tất cả những thứ
Có liên quan đến anh ...
Ừ ! Thì từ hôm nay ,
em phải ép mình làm tất cả ...
Có lẽ sẽ rất khó ...
nhưng em vẫn phải làm , em phải làm vì ...
em không muốn anh nhìn lại
chỉ thấy em đau khỗ ...
để rồi anh lại thương hại em ....
Em dường như sẽ bị shock ...
nếu khi chính anh nói với em rằng ...
tình cảm bao lâu nay anh dành cho em ...
chỉ là thương hại , là trách nhiệm
.
và
.
là một thứ tình cảm hok phải là tình yêu ...
Lúc đó em sẽ khóc đấy biết không?...
Khóc thật nhìu ...
nhưng nó có thay đỗi đc việc ...
Anh Chưa Hề Yêu Em!
[ Yêu người tha thiết bao nhiêu ]
[ Người ta trả lại bấy nhiu vô tình ]
Lời xin lỗi không làm em vơi đi nỗi đau!
Em cũng không biết như thế nào đây...
em cũng không biết nên làm gì lúc này để tốt cho cả ba nguời!
Nếu chỉ có thể chọn 1....thì em nên ra đi...để hai nguời tìm hạnh phúc cho riêng mình phải ko anh?
Em biết! anh yêu em! em cũng biết! em yêu anh
AI cũng biết mình yêu nhau! nhưng tại sao? tại sao mình phải chia tay?
em ko hiểu đựoc lý do! vì em? hay vì anh?
EM biết chạy trốn không phải là cách! em cũng ko thể nào cứ chạy trốn mãi
em cũng ko thể ngày ngày sống trong sự ray rứt mãi đc...
có lẽ đã đến lúc em phải đối diện rồi........
có lẽ đã đến lúc đó!
em thật không muốn và không biết phải đối diện như thế nào..
nhưng em sẽ cố gắng!Cố gắng hết sức!
Tình cảm nó là 1 cái j đó rất lạ phải không anh? Nhưng....biết làm sao hơn hả anh
Nếu tin em và yêu em....xin anh! hãy cho em thêm 1 tý niềm tin....để em có đủ sức vượt qua mọi trở ngại của cuộc sống này anh nhé!
EM phải học cách chấp nhận thôi ! vì cuộc sống đối với em là thiên vị, là tàn nhẫn , là không công bằng! nhưng em vẫn phải chấp nhân....vẫn phải học cách chấp nhận!
EM có làm đc không anh?