Tớ đag có 1hp,người tớ y* là 1 người quá tốt.Bạn ấy quá hiền.Tớ làm bạn ấy buồn quá nhiều khi trc khi hp bạn ấy đem đến cho cho bạn ấy.Khi 1 người c.trai khóc vỳ mỳh.Tớ hận chính bản thân tớ.Rồi tớ nhận ra bạn ấy luôn bên tớ mỗi khi tớ buồn.Luôn là bờ vai vữg trãi cho tớ dựa vào.Luôn cho tớ 1 điểm tựa.
Tớ hp vs nhữg gì bạn ấy làm.Nhưg nhữg lúc ấy tớ thấy có lẽ mỳh kô y* bạn ấy.Có fải cái mỳh đag đón nhận chỷ là sự thươg hại.Có lúc tớ thấy mỳh kô có bnạ ấy trog lòg.Hp bnạ ấy đem lại là hp để tớ lấp khoảg trốg trog trái tim mỳh.Vẫn cứ cố cười,,cứ cố đùa nhưg sao trog lòg kô có lối thoát cho chýh bản thân mỳh.Nhiều khi nhớ và rồi lại kô có hỳh bóg ấy.Kô fải vỳ tớ có ng khác hay tớ đag nhớ hp tớ đã mất.Chỷ vỳ bh tớ thấy vô cảm vậy thôi.
Nhưg tớ kô muốn bạn ấy fải buồn.Nhưg nếu cứ cố liệu có fải tốt cho cả 2.Nhiều đêm cứ lặg thinh,nấc lên trog tiếg nấc.Bàn tay bnạ ấy ấm áp,bên bnạ ấy an toàn lắm.Nhưg sao tớ thấy mỳh tội lỗi đến thế cơ chứ.Đôi mắt sao cứ thoág buồn.Gió cứ vô tỳh vuốt qua tóc.Sao cứ nghĩ lại thấy mỳh kô ra 1 cái gì cả.Nhữg ngày hôm nay tớ chry biết lặg ym.Nó cứ cắt mạh vào tym.Nếu cứ cố như vậy liệu còn có cảm giác như thế.Tớ xin lỗi!~
Nếu như bạn có vô tỳh đọc đc đừg nghĩ gì bởi tớ sẽ cố gắg đến bh kô thể.